Xe Đạp

Jodie Foster có đóng một bộ phim tên là The Brave One. Phim thriller. Trong phim này cô ấy đóng vai một freelancer chuyên kể các câu chuyện đường phố trên radio. Hằng ngày cô ấy đeo một cái túi, đi bộ trên các con phố, rẽ vào các cửa hiệu, rồi đến đài phát thanh. Ở đó có một studio nhỏ và cô sẽ độc thoại kể về các con phố mà mình đã đi bộ qua với những câu chuyện có hồn hoặc gắn với một phần lịch sử của con phố. Cô ấy kể rất hay và ngẫu hứng vì chương trình của cô phát live.

***

Ngày xưa tôi cũng đã từng đi bộ như thế trên các con đường ở quận nhất. Lúc đó đường còn ít xe hơi và vắng. Đi bộ từ nhà văn hóa thanh niên qua đồng khởi. Hay có khi rẽ qua Hàn Thuyên. Có những hôm chui vào thương xá Eden. Có hôm vào bệnh viện nhi đồng xem mấy cái hoa văn bằng sắt của tòa nhà. Có hôm vào bưu điện ngồi xem người ta viết phong bì thuê và ngắm cái quạt trần trên đầu.

Ấy là cái lúc người ta còn rảnh rỗi còn đường phố vẫn còn có hơi thở của chính nó. Mình đi trên nó mà cảm nhận được cái sự sống ấy, bắt mình phải về nhà mà đọc sách xem ngày xưa cái phố ấy thế nào. Cũng không phải là kiến thức gì nhiều hay độc đáo, nhưng đủ để tưởng tượng ra hai cô gái Mỹ, ông nhà báo, và vụ đánh bom trong The Quiet American. Đủ để tưởng tượng ra ông Ẩn hằng ngày đi từ văn phòng của mình qua Gibral. Hay thấy Trịnh Công Sơn hát với Khánh Ly trong sân Văn Khoa buổi tối.

Ở Hà Nội khó đi bộ hơn nhiều. Khu phố cổ bây giờ rất khó đi bộ. Tuy đi vài lần là quen dần với việc lúc đi trên vỉa hè lúc phải xuống lòng đường, nhưng cái sự đi bộ không còn thoải mái nữa. Ngay cả con đường mà ai cũng nghĩ là dễ đi bộ là Tràng Tiền, nay cũng rất khó đi. Khó đi hơn nhiều so với các đường quanh khu đấy. Đi bộ quanh Bờ Hồ hay Hồ Tây thì dễ hơn, nhưng đấy không phải là đi trên phố. Phố là phải có vỉa hè, quán cafe, cửa hàng cửa hiệu, các lối rẽ. Hay có những ngã tư ngã năm đủ lớn để cảm thấy chính mình đi băng qua nó. Nếu thích cảm giác đi bộ qua khoảng trống lớn, có thể đến khu Hoàng Diệu – Vườn Hồng – Lăng Bác. Nhưng phải đi sớm hoặc rất muộn, khi còn chưa có nhiều người ra tập thể dục.

Thực ra vẫn còn nhiều con đường ở Hà Nội đi bộ vẫn thích. Như đường Phan Đình Phùng, Hàng Trống, Tràng Thi. Hay các con đường Trúc Bạch hoặc đường ven hồ tây (Thụy Khuê). Đi bộ mấy con đường này thú vị ở chỗ một bên là đường, một bên là hồ. Mỗi tội đi các con đường này phải chú ý tránh các đội ăn lẩu hoặc các ghế đôi cafe bày chi chít trên vỉa hè. Đường quanh Hồ Gươm mỗi tối cuối tuần là những nơi không nên đi bộ vì cực kỳ đông xe, ô nhiễm tiếng ồn và khói kinh khủng.

Chưa kể là thời tiết. Hà Nội thực ra có cái mùa đông rất hợp với đi bộ. Nhất là những hôm rét ngọt và có nắng vàng. Mặc áo khoác mỏng, đội mũ len, đi găng. Thế là đủ cho một cuộc đi bộ. Nhìn những người đi xe máy mặc một đống áo và đội mũ bảo hiểm, sẽ thấy đi bộ sướng thế nào. Chiều mùa đông đi bộ ra tượng Lê Nin ngồi xem bọn trẻ con nó tập skateboard hoặc nhảy hip-hop, cũng thấy tinh thần trẻ trung nhẹ nhõm. Có khi ngồi xem cả giờ đồng hồ mà không biết.

Nhưng mùa mưa phùn thì thực là bó tay, không thể nào nghĩ đến đi bộ được, vì nó quá tởm. Còn mùa hè thì thôi rồi, chỉ đi độ 15 phút là thè lưỡi thở như cún. Những lúc đó chỉ muốn có xe đạp.

***

Với một cái xe đạp chừng hơn một triệu và một cái headphone, mỗi tối có thể đạp xe lăng quăng chừng hơn một tiếng. Một tiếng đi xe đạp thì được nhiều lắm. Có thể nuốt cả khu Trúc Bạch – Thanh Niên – Thụy Khuê. Hoặc nuốt cả khu Văn Cao, Liễu Giai, hồ Ngọc Khánh tới mấy vòng. Đi xe đạp có cái hay, cái dở so với đi bộ. Cái hay của nó là mát hơn, và không phải canh me đi đến chỗ nào là phải quay về như đi bộ. Nó cũng có cái hay là biết đường nào dốc, đường nào không, ngã tư nào khó qua, ngã tư nào dễ. Nếu đi bộ thì không để ý không nhận ra được. Với những hôm sau khi mưa, hoặc đi buổi tối ở những phố đèn đường không phải chỗ nào cũng sáng thì đi xe đạp sạch chân hơn, không phải ngó nghiêng cẩn thận những quãng tối.

About Blog của 5xu

Ti hí nhìn đời
Bài này đã được đăng trong sống và được gắn thẻ . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.